LTS: Mạch Sống xin giới thiệu bài viết của Cô Nguyễn Khuê Tú, cư dân thành phố Vancouver, Canada và hiện là sinh viên y khoa năm thứ 2. Cô Khuê Tú từng là Uỷ Viên Nhân Quyền của Liên Hội Người Việt Canada và hiện là thành viên hải ngoại của Hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam. Ngày 4 tháng 6 năm 2015, cô tham gia cuộc điều trần tại Quốc Hội Canada về tình trạng vi phạm nhân quyền ở Việt Nam. Tuần sau đó cô sang Hoa Thịnh Đốn để tiếp tay tổ chức Ngày Vận Động Cho Việt Nam được BPSOS thực hiện hàng năm tại Quốc Hội Hoa Kỳ và chương trình vinh danh Quân Lực VNCH ngày 19/06/2015 ở Kennedy Center. Ngày 10 tháng 7, cô đã đại diện Hội Phụ Nữ Nhân Quyền Việt Nam tham gia buổi kiểm điểm định kỳ của LHQ đối với chính quyền Việt Nam trong việc thực thi công ước quốc tế về quyền phụ nữ và trẻ em; kết quả, Uỷ Ban Kiểm Điểm của LHQ đã chính thức nêu mối quan tâm về tình trạng chính quyền Việt Nam đàn áp các phụ nữ tranh đấu cho nhân quyền. Đọc bản tiếng Anh ở phần cuối.
Những Hạt Ngọc Kỷ Niệm Trong Dòng Suy Tưởng Từ Ottawa Đến Washington Và Genève
Nguyễn Khuê Tú
Trong cái thế giới nhỏ của riêng mình, quyển nhật ký của tôi kể từ năm 2011 bắt đầu có thêm những cảm xúc, kỷ niệm với các Cô, Chú, Bác mà tôi có dịp gặp khi làm việc trong cộng đồng và hoạt động về nhân quyền cho Việt Nam. Tôi muốn ghi lại vì tôi biết chắc rằng sau này thế nào tôi cũng phải có lúc tìm đuợc thì giờ viết một cuốn sách về những câu chuyện ấy. “Sau này” nghĩa là 5, 7 năm nữa khi tôi học xong, hay có thể lâu hơn thế nữa. Nhưng bây giờ tôi không thể nào không viết một vài trang theo yêu cầu của Chú Nguyễn Ngọc Duy - chủ bút mới năm nay của Đặc San Liên Hội Nguời Việt Canada: hãy viết cho giới trẻ đọc về kinh nghiệm của một nguời trẻ làm việc cộng đồng. Ít nhất tôi cũng phải kể một vài kỷ niệm trong kỳ hè năm vừa qua (2015).
Tôi không dám chắc sẽ viết đuợc như ý muốn của chú Duy là để khuyến khích người trẻ ra làm việc cộng đồng, nhưng hãy thử bắt đầu tìm cảm hứng bằng cách kể lại vài kỷ niệm với những đôi giày.
Vâng, chỉ là chuyện của những đôi giày, và cả những đôi dép nữa. Tôi thi xong môn chót ngày 2 tháng 6, 2015, từ phòng thi chạy thẳng ra phi truờng nơi Mẹ tôi đã mang valise ra đó đợi tôi để cùng bay sang Ottawa. Hôm sau Bác LDC chở tôi đi đón Chú NĐT về nhà Bác để sửa soạn ra điều trần truớc Quốc Hội Canada. Chú T buớc vào nhà truớc, Bác C cúi xuống xếp đôi giày của chú T vừa cởi ra và nói một mình: “Đôi giày này chắc 10 năm rồi, mòn vẹt hết cả thế này đi trơn ngã chết”. Bác chợt nhận ra tôi đứng ngay sau lưng bác và đang nhìn… đôi giày của Bác. Bác nhìn xuống giày mình rồi tự nhiên dơ bàn chân lên một chút khoe đế giày: “À, giày này của bác hễ mỗi lần nó mòn đế là bác lại đưa nguời ta đóng đế lại, đi tốt lắm”. Tôi cố gắng không cười như thói quen cười trêu chọc Mẹ tôi. Tôi chưa bao giờ biết có việc đóng lại đế giày — nguời ta chỉ việc mua đôi mới.
Cô Khuê Tú tại buổi điều trần ở Canada, ngày 04/06/2015