Các Mối Nguy Cơ Quốc Tế Trong Năm 2010

Đại Dương

Cơn suy trầm kinh tế kéo dài từ năm 2008 đã giáng một đòn chí mạng vào cuộc sống nhân loại, nhưng, Trung Quốc, Nga lợi dụng bối cảnh khó khăn mà tăng cường thế lực trên trường quốc tế.

Suy trầm kinh tế toàn cầu đã le lói vào cuối năm 2009 lại phải đối diện với các mối đe dọa mới của chủ nghĩa khủng bố; hiểm họa Đại Hán; nguy cơ vỡ nợ toàn cầu; và thùng thuốc nổ trên bán đảo Triều Tiên.

 

 

Mối đe dọa của chủ nghĩa khủng bố

Sau 9 năm Âu-Mỹ chuyển mặt trận chống chủ nghĩa khủng bố sang Iraq với tổn phí 4,700 binh sĩ, 850 tỉ USD và A Phú Hãn 2,200 binh sĩ, hơn 1,100 tỉ USD. Tại sao al-Qaeda cũng như các nhóm Hồi giáo quá khích chẳng những phát triển ở các xứ theo Đạo Hồi lại còn mở rộng sang Tây Phương?

Hồi giáo không chủ trương hòa bình bởi vì tranh chấp đẫm máu giữa các phe phái diễn ra suốt dòng lịch sử. Cùng một dòng máu, chung tín ngưỡng mà chẳng tha thứ, dung nạp, tôn trọng lẫn nhau thì làm sao có thể chung sống hòa bình với các dân tộc khác? Bạo lực không chỉ ở trong đầu của tổ chức al-Qaeda, các nhóm dân quân cực đoan mà chảy trong huyết quản của của người Hồi giáo. Công dân Âu, Mỹ, Á cải đạo sang Hồi giáo bổng chốc trở thành cực đoan, cuồng tín, sẵn sàng tham gia các hoạt động khủng bố nhắm vào thường dân.

Âu Mỹ tuyên chiến với chủ nghĩa khủng bố quốc tế kể từ sau vụ bị tấn công 11/09/2001 đã ra sức phá vỡ hoặc bám sát các tiểu tổ (cell) ẩn mình trong xã hội mà tới nay Tổ chức al-Qaeda vẫn hiện diện trên hơn 70 quốc gia.

Các giáo sĩ Đạo Hồi bị quốc gia gốc trục xuất được vài nước Âu Mỹ cưu mang vì quyền tự do tôn giáo nên họ tha hồ “thổi” tư tưởng bạo lực vào cộng đồng Hồi giáo. Tín đồ Đạo Hồi khắp thế giới bổ sung quân số cho al-Qaeda, các nhóm dân quân, góp tiền dưới nhiều hình thức khác nhau cần bị đối xử như kẻ đồng lõa với chủ nghĩa khủng bố quốc tế.

Di dân khó cởi bỏ di sản mang theo để hội nhập vào xã hội văn minh như ước nguyện trước khi xa lìa đất tổ vì bị các giáo sĩ trùm lên đầu Luật Sharia. Nhiều công dân Âu, Mỹ gốc Hồi giáo đã đến Châu Phi, Nam Á tham gia thánh chiến hoặc trau dồi kỹ thuật khủng bố để sử dụng trên quê hương thứ hai.

Nữ Thủ tướng Julia Gillard của Úc Đại Lợi nói với di dân “phải học tiếng Anh vì đây là đất nước, lãnh thổ và lối sống của chúng tôi (theo đạo Cơ Đốc). Ai không thấy hạnh phúc ở nơi này thì hãy ra đi. Chúng tôi không buộc ai đó đến đây mà do quý vị xin. Vậy hãy chấp nhận quốc gia mà quý vị đã chọn lựa”.

Al-Qaeda đang sử dụng Châu Âu như bản doanh tấn công vào xã hội Cơ Đốc Giáo bằng chính người bản địa. Hiện có ít nhất 400 công dân Đức từng được huấn luyện kỹ thuật khủng bố.

Sau khi xây dựng lực phiến quân vững mạnh tại A Phú Hãn và Pakistan, ban lãnh đạo al-Qaeda đã chuyển sang vùng Châu Phi để phát động chiến dịch khủng bố nhắm vào các quốc gia thân Tây Phương tại Châu Phi và vùng Trung Đông.

Bật mí Toàn thư đã công bố những vị trí cơ mật của Mỹ trên toàn cầu có thể giúp cho những kẻ âm mưu khủng bố rút ngắn thời gian điều tra và nghiên cứu.

Quyền công bố thông tin đánh cắp có nên đặt trên sự an nguy của cộng đồng cư dân hoặc dân tộc hay không?

Nguy cơ từ chủ nghĩa Đại Hán:

Bắc Kinh từ bỏ chính sách ẩn mình của Đặng Tiểu Bình để ra mặt thách đố quốc tế khi chiếm hạng nhì về GDP, nhưng lợi tức bình quân chỉ đứng thứ 98 trên thế giới buộc cộng đồng nhân loại lưu ý và xúc tiến các biện pháp đối phó.

Bắc Kinh đơn phương xác lập chủ quyền trong Vùng Đặc quyền Kinh tế (Economic Exclusive Zone, EEZ). Luật Biển 1982 quy định quyền khái thác tài nguyên thiên nhiên trong vùng EEZ cho quốc gia duyên hải mà không có chủ quyền nên EEZ vẫn thuộc vùng biển quốc tế.

Bắc Kinh đòi giải quyết vụ tranh chấp chủ quyền không có quốc tế tham dự và bằng đàm phán song phương nên phái các tàu Ngư Chính tuần tra thường xuyên vùng Biển Đông Nam Á, nơi Trung Quốc đòi chủ quyền 80%.

Quyết định trở lại Đông Nam Á của Hoa Kỳ đã khuyến khích khối ASEAN muốn đàm phán trực tiếp với Trung Quốc mà không đối thoại song phương, ngoại trừ Việt Nam, Cambode, Lào, Myanmar. Bắc đang xé ASEAN thành 2 mảnh và còn tiếp tục gây chia rẽ.

Ngư thuyền Mẫn Tấn của Trung Quốc cố tình húc vào hai tuần duyên hạm thuộc Cục Phòng vệ Duyên hải Nhật Bản tại Quần đảo Senkaku hôm 06/09/2010 nên bị bắt vì vi phạm luật hàng hải quốc tế. Tại Hội nghị San Francisco năm 1951, Nhật Bản bị buộc phải từ bỏ chủ quyền trên tất cả các hải đảo đã chiếm giữ ngoại trừ Senkaku. Nhưng, Trung Quốc và Đài Loan cứ coi như Điếu Ngư Đảo của họ.

Hôm 18/12/2010, một ngư thuyền Trung Quốc cố tình đâm vào tuần duyên đỉnh của Nam Hàn, để giải vây cho 50 chiếc khác đang đánh cá lậu và gây xung đột tại Hoàng Hải, nên bị chìm làm 1 chết, 2 mất tích.

Hồi tháng 3/2010, Trưởng ban Đối ngoại của đảng Cộng sản, Đới Bỉnh Quốc đã nói Nam Hải là “lợi ích cốt lõi của Trung Quốc” lập tức bị Ngoại trưởng Hillary Clinton phản đối. Viên chức quân và dân sự, phóng viên, bình luận gia Trung Quốc đều coi chủ quyền Nam Hải giống như Tây Tạng, Đài Loan. Gặp phản ứng gay gắt, Bắc Kinh tung hỏa mù và hạ xuống cấp “lợi ích quan trọng”.

Ngoài căn cứ Hải Quân Ngọc Lâm trên đảo Hải Nam, Bắc Kinh còn xây 3 hải cảng nước sâu tại Pakistan, Myanmar (tức Burma), Sri Lanka để Hải Quân Trung Quốc xuất phát ra đại dương. Bắc Kinh đã cho hạ thủy chiếc hàng không mẫu hạm đầu tiên vào cuối tháng 12/2010.

Hoa Kỳ đã cho xây siêu căn quân sự trị giá 3 tỉ USD trên đảo Guam sẽ hoàn tất trong vòng 3 năm, là căn cứ lớn nhất kể từ sau Đệ nhị Thế chiến. Mỹ cũng chi 175 triệu USD để nâng cấp đảo Diego Garcia thuộc Anh cách Sri Lanka 1,000 km.

Thay vì xuất cảng cách mạng bạo lực như quá khứ, Bắc Kinh đã tung tiền đầu tư khắp thế giới, đặc biệt tại Châu Phi và bán đảo Đông Dương nhờ khối trữ tệ gần 2,000 tỉ USD và do nhu cầu nhiên liệu cho “nhà máy sản xuất thế giới”.

Trung Quốc đổ hàng tỉ mỹ kim vào Cambode để đánh bật ảnh hưởng của Việt Nam với các công trình lớn về địa ốc, đường sắt, thủy điện, cùng với viện trợ quân sự buộc Hun Sen phải theo chỉ thị của Bắc Kinh. Bộ trưởng Nội vụ, Sar Kheng đã chua chát “Chẳng khác gì một quốc gia trong một quốc gia”.

Các Dự án khai thác bauxit, thuê rừng dài hạn và áp lực chính trị đã cột chặt giới lãnh đạo đảng cộng sản Việt Nam vào cỗ xe chiến lược của Trung Quốc nên gây phương hại đến chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, an ninh tổ quốc. Năm 2010, Việt Nam bị khiếm hụt mậu dịch 14 tỉ USD với Trung Quốc mà thặng dư 8 tỉ USD với Hoa Kỳ.

Tại Châu Phi, Bắc Kinh đầu tư vào xây dựng hạ tầng cơ sở nhằm đổi lấy dầu hỏa hoặc ca cao, đồng thời bán vũ khí, huấn luyện quân sự cho các đội quân bản xứ. Trung Quốc xây dựng 6 Đặc khu Hợp tác Kinh tế và Mậu dịch (Special Trade and Economic cooperation zone) tốn 250 tỉ USD theo mô hình Trung Quốc để cho các công ty độc hại di chuyển khỏi Hoa Lục. Kim ngạch thương mại Trung Quốc-Châu Phi lên tới 115 tỉ USD trong 11 tháng của 2010 so với 11 tỉ của 2000.

Mối đe dọa của Trung Quốc buộc các quốc gia Đông Nam Á phải lao vào cuộc chạy đua vũ trang không cân sức. Vì thế, dựa vào các cường quốc để làm đối trọng với chủ nghĩa Đại Hán về quân sự, chính trị, kinh tế, văn hóa là một chọn lựa thức thời.

Nguy cơ vỡ nợ toàn cầu

Cơn suy trầm toàn cầu mới giảm chút ít vào cuối năm 2009, nhân loại lại rơi tình trạng vỡ nợ tại Châu Âu. Tại sao các nước kỹ nghệ phát triển bền vững lại sụp vào vũng lầy nợ nần?

Quỹ Tiền tệ Quốc tế ước tính nợ công (public debt) vào năm 2015 của các nước phát triển sẽ lên tới 110% GDP so với 75% của 2007.

Tính đến ngày 19 tháng 11 năm 2010, nợ công toàn cầu lên tới 41,000 tỉ USD mà khu vực đồng Euro bị tác động nhiều và mạnh nhất. Nợ công trong năm 2009 so với GDP: Nhật 189%, Hy Lạp 126, Pháp 78, Bồ Đào Nha 76, Đức 72, Anh 68.

Nhằm đương đầu với tham vọng bành trướng của chủ nghĩa cộng sản sau thế chiến thứ hai mà các quốc gia Châu Âu cần ve vãn người lao động qua các chương trình phúc lợi tốn kém buộc Nhà nước phải tiếp tục vay mượn.

Tham vọng xây dựng khối tiền tệ Euro nên 16/27 quốc gia trong khối Liên Âu đã gia nhập khu vực đồng Euro với điều kiện dễ dãi trên phương diện tài chính. Hy Lạp man khai về tình hình kinh tế mà Khối Euro vẫn tiếp tục cho vay cho tới khi nước này đến bờ vực phá sản.

Đầu tháng 5/2010, Liên Âu và Quỹ Tiền tệ Quốc tế đã tung ra 147 tỉ USD để cứu nguy với điều kiện Hy Lạp phải áp dụng kế hoạch cắt giảm chi tiêu công cộng và tăng thuế trong 3 năm trị giá 30 tỉ euro.

Nhưng, đảng cộng sản và các nghiệp đoàn ở Hy Lạp không chấp nhận biện pháp thắt lưng buộc bụng nên thường xuống đường đả đảo chủ nghĩa tư bản và gây khó khăn cho sự phục hồi kinh tế.

Ái Nhĩ Lan theo chân Hy Lạp nhận của Quỹ Tiền tệ Quốc tế 112 tỉ USD vào cuối tháng 11 để tránh khai phá sản, nhưng, dân chúng chẳng đồng ý bèn rủ nhau xuống đường.

Đàng sau Hy Lạp và Ái Nhĩ Lan còn có Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha sắp hàng chờ níu áo Quỹ Tiền tệ Quốc tế và Châu Âu.

Chính phủ Anh quyết định cắt giảm chi tiêu công và phúc lợi xã hội bị dân biểu tình dẫn tới bạo động nhiều lần tại Luân Đôn.

Nhật Bản nợ 200% GDP mà khi Thủ tướng Naota Kan đề nghị tăng thuế tiêu thụ 5% vào 3 năm sau cũng tạo ra làn sóng phản đối dữ dội buộc phải bỏ qua. Trong thông điệp đầu năm 2011, Thủ tướng kêu gọi thảo luận về vấn đề tăng thuế vì tương lai của con cháu Thái Dương Thần Nữ.

Từ lâu, nhiều chính trị gia ở Châu Âu muốn cắt giảm chi tiêu công, cải tổ hệ thống phúc lợi, nhưng, bất thành do môi trường chính trị con tin. Nghiệp đoàn sử dụng lá phiếu ngăn cản tham vọng cải tổ hệ thống phúc lợi của bất cứ chính trị gia nào. Cũng thế, chính trị gia muốn đắc cử phải hứa tăng thêm phúc lợi. Chiếc vòng lẩn quẩn này làm giảm tỉ lệ phát triển mà còn đẩy các quốc gia Châu Âu bị lép vế khi cạnh tranh trên thị trường quốc tế, đặc biệt trong hoàn cảnh con rồng đỏ Trung Quốc khạt ra toàn hàng hóa rẻ tiền, hàng nhái, hàng dỏm làm cộng đồng quốc tế lao đao.

Ai cũng thừa nhận chính sách thắt lưng buộc bụng rất cần thiết để cắt giảm nợ nần, kích thích sản xuất, tuy nhiên, các nghiệp đoàn hùng mạnh cứ giáng xuống đầu xã hội những vụ biểu tình, đình công bãi thị làm tê liệt sinh hoạt xã hội và gây thiệt hại to lớn cho nền kinh tế quốc dân.

“Mô hình Xã hội Châu Âu” ngày càng gặp nhiều khó khăn. Giai đoạn 2005-2030, số người ở tuổi lao động tại Liên Âu (European Union) teo còn 20 triệu trong khi hạng tuổi quá 65 tăng thành 40 triệu. Vì thế, tại Anh Quốc và Hà Lan đã đề nghị chỉ trả lương hưu ở tuổi 67 hoặc 70 mà vẫn không bị phản đối dữ dội.

Phúc lợi dồi dào khiến cho nhiều kẻ không muốn đi làm cho nhọc xác. Chính phủ Bỉ thừa nhận chỉ có 35% công dân ở độ tuổi 55 đến 64 còn làm việc, tỉ lệ này gấp đôi tại Thụy Điển. Mới đây, quốc gia Bắc Âu có hệ thống phúc lợi hàng đầu đã đóng cửa một số tòa đại sứ trên thế giới, kể cả tại Việt Nam do nguy cơ nợ công.

Tình trạng vỡ nợ từ Châu Âu dội ngược về Hoa Kỳ đã tác động lên lá phiếu cử tri hồi tháng 11 buộc Tổng thống Barack Obama và đảng Dân Chủ cầm quyền, dù không muốn, vẫn phải cắt giảm chi tiêu công để khỏi rơi vào hoàn cảnh vỡ nợ.

Các nghiệp đoàn tại Hoa Kỳ chưa đủ mạnh như ở Châu Âu nên việc giảm thâm thủng ngân sách, cắt phúc lợi xã hội vẫn còn nằm trong vòng tay của Quốc Hội mà không chịu áp lực từ các cuộc biểu tình rầm rộ.

Nợ công của Mỹ sắp bước vào 14,000 tỉ USD mà phần lớn vay mượn của ngoại quốc trong khi Nhật Bản chỉ nợ trong nước nên ít bị tác hại và dễ giải quyết hơn. Công nợ sẽ trở thành thảm họa của dân tộc nếu không có pháp quyết liệt.

Mối đe dọa trên bán đảo Triều Tiên

Cộng đồng quốc tế chẳng xa lạ với những lời đe dọa sắt máu và phi lý của Bình Nhưỡng. Tuy nhiên, đã phản ứng bằng hành động cụ thể sau khi Bắc Hàn pháo kích vào khu biển phía Bắc hải giới hồi cuối tháng 1, vụ hộ tống hạm Cheonan bị đứt đôi trên Hoàng Hải hồi tháng 3 mà các chuyên viên quốc tế xác định do thủy lôi của Bắc Hàn.

Lần đầu tiên, kể từ sau Hiệp định Đình chiến 1953, Bình Nhưỡng đã có hành động xâm lăng khi pháo kích vào đảo Yeonpyeon của Nam Hàn gần Đường Giới hạn Phía bắc (Northern Limit Line) hôm 23 tháng 11 nên bị cộng đồng quốc tế lên án gay gắt, ngoại trừ Trung Quốc.

Bắc Kinh và Bình Nhưỡng kêu gào nối lại đàm phán 6 bên gồm có Bắc Hàn-Trung Quốc-Nga-Mỹ-Nhật-Nam Hàn, nhưng, bộ ba Mỹ-Hàn-Nhật đòi Bình Nhưỡng phải làm rõ các chương trình vũ khí hạt nhân bí mật trước khi vào bàn hội nghị.

Kim Jong Un, 27 tuổi, được gắn 4 sao nên Chủ tịch Kim Chính Nhật muốn tạo uy thế để dễ dàng điều khiển giới nón sắt. Nhưng, lần này Bình Nhưỡng và Bắc Kinh bị hố vì gặp phải phản ứng quyết liệt của Tổng thống Lee Myung-bak.

Từ khi lên cầm quyền năm 2008, Tổng thống Lee đã đảo ngược thái độ ve vãn của hai vị tiền nhiệm bằng chính sách “bánh sáp đi bánh quy lại” trong quan hệ với Bắc Hàn.

Trước kia, Bình Nhưỡng độc quyền dọa nạt Nam Hàn. Bây giờ, Tổng thống Lee cũng đe dọa Bắc Hàn một cách cụ thể nên tạo ra “mối nguy cơ bằng nhau”.

Chủ tịch Kim tung nhiều đòn tống tiền đều không có kết quả, đe dọa chẳng ảnh hưởng quyết định của Tổng thống Lee nên đánh bài liều khi ra lệnh pháo kích vào Yeonpyeon.

Hành vi này được Bắc Kinh che chở đã hé lộ tham vọng của bá quyền của Trung Quốc nên Mỹ-Nhật-Hàn kết thành một khối quân sự lẫn ngoại giao. Hải Quân của Mỹ, Nhật, Hàn tập trận chung tại Hoàng Hải cũng như ở Biển Nhật Bản bất chấp những lời đe dọa dữ dằn của Bắc Kinh và Bình Nhưỡng.

Thông điệp đầu năm 2011 của Bình Nhưỡng được ba nhật báo quốc doanh xác nhận cần chấm dứt mối căng thẳng và tăng cường quan hệ hợp tác liên-Hàn. Chủ tịch Kim cần yên ổn để Kim Jong Un lên ngai vàng và cải thiện mức sống của dân chúng nhờ viện trợ từ nước ngoài.

Tổng thống Lee nhắc nhở rằng con đường hòa bình và hợp tác vẫn mở nếu như Bình Nhưỡng chấm dứt các chương trình vũ khí hạt nhân và kế hoạch phiêu lưu quân sự. Nam Hàn muốn ổn định để tập trung thực hiện tham vọng trở thành quốc gia khoa học, kỹ thuật hàng đầu; và cần khai thác kho nhân lực Bắc Hàn thay vì bỏ mặc cho Trung Quốc múa gậy vườn hoang.

Ngoại trưởng Seiji Maehara của Nhật Bản phát biểu hôm 4 tháng 1 “Chúng tôi muốn tạo môi trường đối thoại trực tiếp trong năm nay chứ không chỉ có mô hình đa phương” với Bình Nhưỡng liên quan đến vấn đề nguyên tử và bắt cóc công dân Xứ Mặt Trời Mọc trong thế kỷ 20.

Stephen Bosworth, Đặc sứ về đường lối của Mỹ trên bán đảo Triều Tiên đã đến Hán Thành hôm 4 tháng 1 năm 2011 rồi sẽ đi Bắc Kinh và Đông Kinh nhằm nghe và điều hợp các vụ đàm phán nghiêm chỉnh.

Bắc Kinh, Bình Nhưỡng kêu gọi tái tục đàm phán 6 bên gồm Bắc Hàn, Trung Quốc, Nga, Nhật Bản, Hoa Kỳ, Nam Hàn vốn ngưng trệ từ tháng 4/2009 khi phái đoàn Bắc Hàn rút lui.

Hán Thành, Đông Kinh, Hoa Thịnh Đốn chán ngán kiểu đánh đánh đàm đàm bất tận nên đòi Bình Nhưỡng phải có hành động cụ thể đối với các chương trình vũ khí hạt nhân như cam kết năm 2005 trước khi nối lại Hội nghị 6 bên.

Cộng đồng quốc tế theo sát tình hình nóng bỏng trên bán đảo Triều Tiên và cũng tìm cách tháo gỡ ngòi nổ. Thực sự, trên bán đảo này chỉ có một quả bom gắn ngòi nổ mà rỗng ruột.

Trung Quốc sử dụng chiến thuật biển người đã bị hỏa công của quân Mỹ đánh bại trong cuộc chiến 1950-1953 trên bán đảo Triều Tiên nên không có lý do để gửi chí nguyện quân. Bắc Kinh cũng không muốn chiến tranh áp sát biên giới tạo điều kiện cho các sắc dân Tây Tạng, Tân Cương vùng lên. Hơn nữa, vốn đầu tư ngoại quốc hàng trăm tỉ mỹ kim sẽ đội nón ra đi để lại một Hoa Lục tang thương rất khó hồi phục.

Bắc Hàn có 1.1 triệu quân dưới cờ, nhưng, trang bị lỗi thời, thiếu huấn luyện chỉ có thể làm mồi cho 680,000 quân thiện chiến được trang bị hiện đại của Nam Hàn và 28,000 binh sĩ Mỹ đồn trú ở phía Nam vĩ tuyến 38. Nếu chiến tranh xảy ra, Bắc Hàn có thể mất hết khối nguyên liệu hạt nhân dành cho máy điện nguyên tử, và nạn đói khó tránh. Như thế, Bắc Hàn không đủ điều kiện để tiến hành chiến tranh với người anh em phương Nam.

Hoa Thịnh Đốn và Hán Thành đều không muốn chiến tranh làm mất thành quả phát triển thần kỳ ở phía Nam vĩ tuyến 38. Mọi hoạt động hiện nay của Mỹ-Nhật-Hàn chỉ nhằm thuyết phục Bình Nhưỡng chớ nên gây một cuộc chiến không thể thắng.

Tuy nhiên, giải pháp cho bán đảo Triều Tiên có thể rõ ràng hơn sau khi Chủ tịch Giang Trạch Dân và Tổng thống Barack Obama gặp nhau tại Hoa Thịnh Đốn vào 19/01/2011.

Độc quyền chân lý, tham vọng siêu cường, vung tay quá trán, dùng bạo lực để tống tiền đều hàm chứa hạt nhân thê thảm.